毛 máo 崇 chóng 夫 fū 挽 wǎn 词 cí - - 叶 yè 适 shì
我 wǒ 昔 xī 髫 tiáo 年 nián 侍 shì 此 cǐ 翁 wēng , , 自 zì 甘 gān 穷 qióng 僻 pì 古 gǔ 人 rén 同 tóng 。 。
道 dào 修 xiū 白 bái 业 yè 曾 céng 先 xiān 悟 wù , , 官 guān 近 jìn 青 qīng 云 yún 却 què 未 wèi 通 tōng 。 。
庭 tíng 长 zhǎng 嫩 nèn 蝌 kē 新 xīn 戏 xì 雨 yǔ , , 径 jìng 存 cún 衰 shuāi 柳 liǔ 旧 jiù 摇 yáo 风 fēng 。 。
世 shì 间 jiān 荣 róng 落 luò 私 sī 情 qíng 尽 jǐn , , 留 liú 得 dé 清 qīng 名 míng 是 shì 至 zhì 公 gōng 。 。
毛崇夫挽词。宋代。叶适。我昔髫年侍此翁,自甘穷僻古人同。 道修白业曾先悟,官近青云却未通。 庭长嫩蝌新戏雨,径存衰柳旧摇风。 世间荣落私情尽,留得清名是至公。