秋 qiū 宵 xiāo 辞 cí 其 qí 十 shí - - 白 bái 玉 yù 蟾 chán
清 qīng 秋 qiū 薄 báo 湖 hú 山 shān , , 蒲 pú 柳 liǔ 生 shēng 寒 hán 烟 yān 。 。
怅 chàng 望 wàng 荷 hé 花 huā 中 zhōng , , 谁 shuí 家 jiā 鸣 míng 筦 guǎn 弦 xián 。 。
岂 qǐ 复 fù 念 niàn 伊 yī 人 rén , , 孤 gū 影 yǐng 芙 fú 蓉 róng 边 biān 。 。
吸 xī 风 fēng 咀 jǔ 月 yuè 露 lù , , 照 zhào 水 shuǐ 时 shí 自 zì 怜 lián 。 。
暗 àn 怀 huái 夜 yè 光 guāng 宝 bǎo , , 长 cháng 吁 xū 不 bù 成 chéng 眠 mián 。 。
秋宵辞 其十。宋代。白玉蟾。清秋薄湖山,蒲柳生寒烟。 怅望荷花中,谁家鸣筦弦。 岂复念伊人,孤影芙蓉边。 吸风咀月露,照水时自怜。 暗怀夜光宝,长吁不成眠。