秋 qiū 宵 xiāo 辞 cí 其 qí 十 shí 一 yī - - 白 bái 玉 yù 蟾 chán
佳 jiā 人 rén 遽 jù 成 chéng 古 gǔ , , 冰 bīng 魂 hún 唤 huàn 不 bù 应 yīng 。 。
料 liào 得 dé 冥 míng 冥 míng 中 zhōng , , 怜 lián 我 wǒ 身 shēn 如 rú 僧 sēng 。 。
松 sōng 间 jiān 一 yī 太 tài 息 xī , , 树 shù 吼 hǒu 苍 cāng 云 yún 崩 bēng 。 。
幽 yōu 愁 chóu 积 jī 如 rú 山 shān , , 心 xīn 上 shàng 一 yī 层 céng 层 céng 。 。
成 chéng 连 lián 与 yǔ 瓠 hù 巴 bā , , 枯 kū 骨 gǔ 悲 bēi 荒 huāng 陵 líng 。 。
秋宵辞 其十一。宋代。白玉蟾。佳人遽成古,冰魂唤不应。 料得冥冥中,怜我身如僧。 松间一太息,树吼苍云崩。 幽愁积如山,心上一层层。 成连与瓠巴,枯骨悲荒陵。