秋 qiū 宵 xiāo 辞 cí 其 qí 四 sì - - 白 bái 玉 yù 蟾 chán
空 kōng 山 shān 寂 jì 无 wú 人 rén , , 出 chū 门 mén 但 dàn 明 míng 月 yuè 。 。
悲 bēi 哉 zāi 谁 shuí 与 yǔ 论 lùn , , 对 duì 此 cǐ 一 yī 愁 chóu 绝 jué 。 。
清 qīng 露 lù 袭 xí 衣 yī 裳 shang , , 凉 liáng 风 fēng 逼 bī 毛 máo 发 fà 。 。
泪 lèi 雨 yǔ 忽 hū 复 fù 晴 qíng , , 愁 chóu 云 yún 悄 qiāo 自 zì 灭 miè 。 。
顾 gù 影 yǐng 青 qīng 松 sōng 下 xià , , 此 cǐ 意 yì 在 zài 绛 jiàng 阙 quē 。 。
秋宵辞 其四。宋代。白玉蟾。空山寂无人,出门但明月。 悲哉谁与论,对此一愁绝。 清露袭衣裳,凉风逼毛发。 泪雨忽复晴,愁云悄自灭。 顾影青松下,此意在绛阙。