从 cóng 人 rén 借 jiè 琴 qín - - 宇 yǔ 文 wén 虚 xū 中 zhōng
峄 yì 阳 yáng 惯 guàn 听 tīng 凤 fèng 雏 chú 鸣 míng , , 泻 xiè 出 chū 泠 líng 然 rán 万 wàn 籁 lài 声 shēng 。 。
已 yǐ 厌 yàn 笙 shēng 簧 huáng 非 fēi 雅 yǎ 曲 qū , , 幸 xìng 从 cóng 炊 chuī 爨 cuàn 脱 tuō 馀 yú 生 shēng 。 。
昭 zhāo 文 wén 不 bù 鼓 gǔ 缘 yuán 何 hé 意 yì , , 靖 jìng 节 jié 无 wú 弦 xián 且 qiě 寄 jì 情 qíng 。 。
乞 qǐ 与 yǔ 南 nán 冠 guān 囚 qiú 絷 zhí 客 kè , , 为 wèi 君 jūn 一 yī 奏 zòu 变 biàn 春 chūn 荣 róng 。 。
从人借琴。宋代。宇文虚中。峄阳惯听凤雏鸣,泻出泠然万籁声。 已厌笙簧非雅曲,幸从炊爨脱馀生。 昭文不鼓缘何意,靖节无弦且寄情。 乞与南冠囚絷客,为君一奏变春荣。