告 gào 春 chūn 亭 tíng 其 qí 二 èr - - 朱 zhū 翌 yì
竟 jìng 日 rì 成 chéng 清 qīng 坐 zuò , , 因 yīn 行 xíng 或 huò 抚 fǔ 松 sōng 。 。
墙 qiáng 阴 yīn 连 lián 曲 qū 浪 làng , , 木 mù 杪 miǎo 涌 yǒng 奇 qí 峰 fēng 。 。
要 yào 路 lù 看 kàn 公 gōng 等 děng , , 闲 xián 乡 xiāng 属 shǔ 我 wǒ 侬 nóng 。 。
未 wèi 春 chūn 花 huā 已 yǐ 尽 jǐn , , 春 chūn 到 dào 若 ruò 为 wéi 容 róng 。 。
告春亭 其二。宋代。朱翌。竟日成清坐,因行或抚松。 墙阴连曲浪,木杪涌奇峰。 要路看公等,闲乡属我侬。 未春花已尽,春到若为容。