泊 pō 采 cǎi 石 shí 二 èr 首 shǒu - - 李 lǐ 流 liú 谦 qiān
江 jiāng 头 tóu 杨 yáng 柳 liǔ 浅 qiǎn 于 yú 金 jīn , , 泽 zé 国 guó 馀 yú 寒 hán 春 chūn 未 wèi 深 shēn 。 。
才 cái 见 jiàn 桃 táo 花 huā 能 néng 慰 wèi 眼 yǎn , , 便 biàn 同 tóng 踯 zhí 躅 zhú 每 měi 伤 shāng 心 xīn 。 。
琼 qióng 枝 zhī 璧 bì 月 yuè 自 zì 惆 chóu 怅 chàng , , 山 shān 色 sè 潮 cháo 声 shēng 无 wú 古 gǔ 今 jīn 。 。
闲 xián 访 fǎng 阇 shé 黎 lí 倒 dǎo 戈 gē 地 dì , , 正 zhèng 应 yīng 汉 hàn 德 dé 有 yǒu 讴 ōu 吟 yín 。 。
泊采石二首。宋代。李流谦。江头杨柳浅于金,泽国馀寒春未深。 才见桃花能慰眼,便同踯躅每伤心。 琼枝璧月自惆怅,山色潮声无古今。 闲访阇黎倒戈地,正应汉德有讴吟。