春 chūn 阴 yīn 遣 qiǎn 兴 xìng - - 李 lǐ 弥 mí 逊 xùn
老 lǎo 去 qù 逢 féng 时 shí 只 zhǐ 自 zì 惊 jīng , , 春 chūn 风 fēng 三 sān 过 guò 小 xiǎo 长 cháng 汀 tīng 。 。
壮 zhuàng 心 xīn 更 gèng 事 shì 已 yǐ 全 quán 白 bái , , 短 duǎn 发 fā 耐 nài 愁 chóu 犹 yóu 半 bàn 青 qīng 。 。
酿 niàng 雨 yǔ 山 shān 云 yún 昏 hūn 败 bài 屋 wū , , 唤 huàn 晴 qíng 风 fēng 竹 zhú 响 xiǎng 寒 hán 厅 tīng 。 。
干 gān 戈 gē 南 nán 北 běi 归 guī 无 wú 路 lù , , 付 fù 与 yǔ 身 shēn 随 suí 水 shuǐ 上 shàng 萍 píng 。 。
春阴遣兴。宋代。李弥逊。老去逢时只自惊,春风三过小长汀。 壮心更事已全白,短发耐愁犹半青。 酿雨山云昏败屋,唤晴风竹响寒厅。 干戈南北归无路,付与身随水上萍。