病 bìng 后 hòu 戏 xì 呈 chéng 谟 mó 老 lǎo 禅 chán 师 shī - - 李 lǐ 弥 mí 逊 xùn
霜 shuāng 髭 zī 病 bìng 起 qǐ 若 ruò 相 xiāng 侵 qīn , , 销 xiāo 尽 jǐn 平 píng 生 shēng 未 wèi 了 liǎo 心 xīn 。 。
一 yī 事 shì 关 guān 身 shēn 俱 jù 是 shì 梦 mèng , , 万 wàn 缘 yuán 弹 tán 指 zhǐ 已 yǐ 非 fēi 今 jīn 。 。
月 yuè 林 lín 清 qīng 影 yǐng 元 yuán 无 wú 定 dìng , , 山 shān 路 lù 幽 yōu 香 xiāng 不 bù 可 kě 寻 xún 。 。
唤 huàn 取 qǔ 汤 tāng 休 xiū 共 gòng 清 qīng 夜 yè , , 静 jìng 听 tīng 帘 lián 雨 yǔ 写 xiě 鸣 míng 琴 qín 。 。
病后戏呈谟老禅师。宋代。李弥逊。霜髭病起若相侵,销尽平生未了心。 一事关身俱是梦,万缘弹指已非今。 月林清影元无定,山路幽香不可寻。 唤取汤休共清夜,静听帘雨写鸣琴。