风 fēng 雁 yàn 行 háng - - 李 lǐ 弥 mí 逊 xùn
闽 mǐn 山 shān 苍 cāng 苍 cāng 江 jiāng 水 shuǐ 长 zhǎng , , 鸿 hóng 雁 yàn 北 běi 去 qù 随 suí 春 chūn 阳 yáng 。 。
天 tiān 寒 hán 野 yě 暗 àn 烟 yān 树 shù 湿 shī , , 雨 yǔ 急 jí 风 fēng 高 gāo 惊 jīng 断 duàn 行 xíng 。 。
前 qián 飞 fēi 一 yī 雁 yàn 鸣 míng 且 qiě 顾 gù , , 后 hòu 飞 fēi 一 yī 雁 yàn 悲 bēi 独 dú 翔 xiáng 。 。
伤 shāng 心 xīn 极 jí 目 mù 暮 mù 云 yún 碧 bì , , 兄 xiōng 弟 dì 南 nán 北 běi 俱 jù 相 xiāng 望 wàng 。 。
风雁行。宋代。李弥逊。闽山苍苍江水长,鸿雁北去随春阳。 天寒野暗烟树湿,雨急风高惊断行。 前飞一雁鸣且顾,后飞一雁悲独翔。 伤心极目暮云碧,兄弟南北俱相望。