残 cán 春 chūn 有 yǒu 感 gǎn - - 李 lǐ 至 zhì
阴 yīn 阴 yīn 垂 chuí 柳 liǔ 转 zhuǎn 黄 huáng 鹂 lí , , 肠 cháng 断 duàn 残 cán 春 chūn 欲 yù 去 qù 时 shí 。 。
白 bái 雪 xuě 乱 luàn 堆 duī 飞 fēi 絮 xù 地 dì , , 红 hóng 须 xū 半 bàn 在 zài 落 luò 花 huā 枝 zhī 。 。
园 yuán 林 lín 向 xiàng 晚 wǎn 深 shēn 藏 cáng 郭 guō , , 野 yě 水 shuǐ 新 xīn 晴 qíng 暗 àn 入 rù 池 chí 。 。
最 zuì 是 shì 牡 mǔ 丹 dān 堪 kān 痛 tòng 惜 xī , , 风 fēng 吹 chuī 雨 yǔ 打 dǎ 渐 jiàn 离 lí 枝 zhī 。 。
残春有感。宋代。李至。阴阴垂柳转黄鹂,肠断残春欲去时。 白雪乱堆飞絮地,红须半在落花枝。 园林向晚深藏郭,野水新晴暗入池。 最是牡丹堪痛惜,风吹雨打渐离枝。