将 jiāng 归 guī 南 nán 城 chéng 留 liú 别 bié 高 gāo 赋 fù 亭 tíng 二 èr 首 shǒu - - 吕 lǚ 南 nán 公 gōng
一 yī 上 shàng 高 gāo 亭 tíng 一 yī 惨 cǎn 然 rán , , 飘 piāo 流 liú 无 wú 状 zhuàng 见 jiàn 风 fēng 烟 yān 。 。
林 lín 泉 quán 本 běn 是 shì 侬 nóng 家 jiā 分 fēn , , 衣 yī 食 shí 刚 gāng 为 wèi 此 cǐ 世 shì 牵 qiān 。 。
流 liú 水 shuǐ 岭 lǐng 云 yún 能 néng 自 zì 得 dé , , 樵 qiáo 歌 gē 谷 gǔ 响 xiǎng 远 yuǎn 相 xiāng 连 lián 。 。
来 lái 时 shí 只 zhǐ 恐 kǒng 禽 qín 鱼 yú 笑 xiào , , 掩 yǎn 敛 liǎn 南 nán 华 huá 第 dì 一 yī 篇 piān 。 。
将归南城留别高赋亭二首。宋代。吕南公。一上高亭一惨然,飘流无状见风烟。 林泉本是侬家分,衣食刚为此世牵。 流水岭云能自得,樵歌谷响远相连。 来时只恐禽鱼笑,掩敛南华第一篇。