寄 jì 唐 táng 君 jūn 益 yì - - 吕 lǚ 陶 táo
秋 qiū 日 rì 晴 qíng 如 rú 春 chūn 日 rì 迟 chí , , 山 shān 间 jiān 水 shuǐ 际 jì 尽 jǐn 光 guāng 辉 huī 。 。
江 jiāng 湖 hú 顿 dùn 减 jiǎn 骚 sāo 人 rén 咏 yǒng , , 父 fù 老 lǎo 争 zhēng 夸 kuā 太 tài 守 shǒu 归 guī 。 。
岁 suì 晚 wǎn 莫 mò 惊 jīng 松 sōng 易 yì 叶 yè , , 时 shí 来 lái 又 yòu 见 jiàn 锦 jǐn 为 wèi 衣 yī 。 。
门 mén 前 qián 行 xíng 马 mǎ 虽 suī 崇 chóng 峻 jùn , , 应 yīng 许 xǔ 衰 shuāi 翁 wēng 一 yī 叩 kòu 扉 fēi 。 。
寄唐君益。宋代。吕陶。秋日晴如春日迟,山间水际尽光辉。 江湖顿减骚人咏,父老争夸太守归。 岁晚莫惊松易叶,时来又见锦为衣。 门前行马虽崇峻,应许衰翁一叩扉。