寄 jì 和 hé 叔 shū - - 李 lǐ 正 zhèng 民 mín
飘 piāo 泊 bó 柯 kē 山 shān 二 èr 十 shí 春 chūn , , 琴 qín 书 shū 索 suǒ 莫 mò 困 kùn 埃 āi 尘 chén 。 。
忆 yì 攀 pān 杨 yáng 柳 liǔ 当 dāng 年 nián 别 bié , , 愁 chóu 见 jiàn 桃 táo 花 huā 几 jǐ 度 dù 新 xīn 。 。
公 gōng 业 yè 有 yǒu 田 tián 犹 yóu 告 gào 乏 fá , , 渊 yuān 明 míng 解 jiě 绶 shòu 便 biàn 忧 yōu 贫 pín 。 。
浮 fú 生 shēng 种 zhǒng 种 zhǒng 皆 jiē 为 wèi 累 lèi , , 况 kuàng 是 shì 羁 jī 栖 qī 一 yī 旅 lǚ 人 rén 。 。
寄和叔。宋代。李正民。飘泊柯山二十春,琴书索莫困埃尘。 忆攀杨柳当年别,愁见桃花几度新。 公业有田犹告乏,渊明解绶便忧贫。 浮生种种皆为累,况是羁栖一旅人。