和 hé 人 rén 笋 sǔn 诗 shī - - 李 lǐ 复 fù
葛 gé 陂 bēi 龙 lóng 去 qù 已 yǐ 千 qiān 年 nián , , 每 měi 见 jiàn 遗 yí 孙 sūn 出 chū 是 shì 间 jiān 。 。
未 wèi 遇 yù 严 yán 霜 shuāng 怀 huái 节 jié 久 jiǔ , , 因 yīn 生 shēng 平 píng 地 dì 立 lì 身 shēn 难 nán 。 。
长 zhǎng 崖 yá 气 qì 润 rùn 云 yún 藏 cáng 角 jiǎo , , 暗 àn 谷 gǔ 丛 cóng 深 shēn 雾 wù 养 yǎng 斑 bān 。 。
春 chūn 晚 wǎn 向 xiàng 空 kōng 重 zhòng 箨 tuò 尽 jǐn , , 却 què 惊 jīng 高 gāo 意 yì 不 bù 能 néng 攀 pān 。 。
和人笋诗。宋代。李复。葛陂龙去已千年,每见遗孙出是间。 未遇严霜怀节久,因生平地立身难。 长崖气润云藏角,暗谷丛深雾养斑。 春晚向空重箨尽,却惊高意不能攀。