春 chūn 暮 mù 平 píng 津 jīn 晚 wǎn 望 wàng - - 李 lǐ 纲 gāng
风 fēng 回 huí 雨 yǔ 霁 jì 已 yǐ 春 chūn 残 cán , , 景 jǐng 色 sè 苍 cāng 茫 máng 杳 yǎo 霭 ǎi 间 jiān 。 。
芳 fāng 草 cǎo 渡 dù 头 tóu 看 kàn 绿 lǜ 树 shù , , 白 bái 云 yún 飞 fēi 处 chù 见 jiàn 青 qīng 山 shān 。 。
莺 yīng 啼 tí 燕 yàn 语 yǔ 愁 chóu 肠 cháng 断 duàn , , 亲 qīn 老 lǎo 家 jiā 遥 yáo 泪 lèi 点 diǎn 斑 bān 。 。
却 què 笑 xiào 腐 fǔ 儒 rú 何 hé 所 suǒ 用 yòng , , 征 zhēng 商 shāng 偷 tōu 得 dé 半 bàn 时 shí 闲 xián 。 。
春暮平津晚望。宋代。李纲。风回雨霁已春残,景色苍茫杳霭间。 芳草渡头看绿树,白云飞处见青山。 莺啼燕语愁肠断,亲老家遥泪点斑。 却笑腐儒何所用,征商偷得半时闲。