宿 sù 栖 qī 真 zhēn 院 yuàn 分 fēn 韵 yùn 得 dé 独 dú 字 zì - - 于 yú 石 shí
空 kōng 翠 cuì 冷 lěng 滴 dī 衣 yī , , 石 shí 藓 xiǎn 滑 huá 吾 wú 足 zú 。 。
偶 ǒu 随 suí 白 bái 云 yún 去 qù , , 栖 qī 此 cǐ 林 lín 下 xià 屋 wū 。 。
楼 lóu 影 yǐng 挂 guà 斜 xié 阳 yáng , , 钟 zhōng 声 shēng 出 chū 深 shēn 竹 zhú 。 。
山 shān 僧 sēng 老 lǎo 面 miàn 壁 bì , , 谁 shuí 与 yǔ 伴 bàn 幽 yōu 独 dú 。 。
分 fēn 我 wǒ 云 yún 半 bàn 间 jiān , , 攲 qī 枕 zhěn 听 tīng 飞 fēi 瀑 pù 。 。
宿栖真院分韵得独字。元代。于石。空翠冷滴衣,石藓滑吾足。 偶随白云去,栖此林下屋。 楼影挂斜阳,钟声出深竹。 山僧老面壁,谁与伴幽独。 分我云半间,攲枕听飞瀑。