独 dú 宿 sù 报 bào 恩 ēn 寺 sì 次 cì 韵 yùn - - 李 lǐ 光 guāng
竹 zhú 枝 zhī 桐 tóng 叶 yè 满 mǎn 秋 qiū 霜 shuāng , , 愁 chóu 倚 yǐ 栏 lán 干 gàn 望 wàng 草 cǎo 堂 táng 。 。
过 guò 涧 jiàn 歇 xiē 时 shí 芳 fāng 草 cǎo 渡 dù , , 绕 rào 池 chí 游 yóu 处 chù 芰 jì 荷 hé 香 xiāng 。 。
应 yīng 思 sī 佳 jiā 客 kè 伤 shāng 情 qíng 远 yuǎn , , 欲 yù 诉 sù 衷 zhōng 情 qíng 促 cù 拍 pāi 忙 máng 。 。
好 hǎo 是 shì 山 shān 亭 tíng 宴 yàn 僚 liáo 友 yǒu , , 夜 yè 深 shēn 红 hóng 烛 zhú 映 yìng 天 tiān 长 cháng 。 。
独宿报恩寺次韵。宋代。李光。竹枝桐叶满秋霜,愁倚栏干望草堂。 过涧歇时芳草渡,绕池游处芰荷香。 应思佳客伤情远,欲诉衷情促拍忙。 好是山亭宴僚友,夜深红烛映天长。