赋 fù 长 cháng 庆 qìng 寺 sì 白 bái 桃 táo 花 huā - - 李 lǐ 光 guāng
似 shì 与 yǔ 江 jiāng 梅 méi 欲 yù 抗 kàng 衡 héng , , 空 kōng 庭 tíng 初 chū 见 jiàn 数 shù 枝 zhī 横 héng 。 。
素 sù 肌 jī 临 lín 水 shuǐ 琼 qióng 琚 jū 冷 lěng , , 落 luò 叶 yè 沾 zhān 苔 tái 絮 xù 雪 xuě 轻 qīng 。 。
玉 yù 体 tǐ 生 shēng 来 lái 清 qīng 自 zì 韵 yùn , , 冰 bīng 魂 hún 别 bié 后 hòu 梦 mèng 难 nán 成 chéng 。 。
故 gù 应 yìng 天 tiān 遣 qiǎn 娱 yú 春 chūn 晚 wǎn , , 一 yī 洗 xǐ 人 rén 间 jiān 紫 zǐ 与 yǔ 赪 chēng 。 。
赋长庆寺白桃花。宋代。李光。似与江梅欲抗衡,空庭初见数枝横。 素肌临水琼琚冷,落叶沾苔絮雪轻。 玉体生来清自韵,冰魂别后梦难成。 故应天遣娱春晚,一洗人间紫与赪。