春 chūn 雪 xuě 呈 chéng 通 tōng 判 pàn 叔 shū - - 李 lǐ 洪 hóng
无 wú 奈 nài 春 chūn 来 lái 节 jié 物 wù 催 cuī , , 东 dōng 君 jūn 更 gèng 遣 qiǎn 玉 yù 花 huā 开 kāi 。 。
寒 hán 轻 qīng 才 cái 湿 shī 新 xīn 池 chí 草 cǎo , , 势 shì 密 mì 重 zhòng 飘 piāo 静 jìng 院 yuàn 梅 méi 。 。
麦 mài 陇 lǒng 润 rùn 滋 zī 丰 fēng 饼 bǐng 饵 ěr , , 秫 shú 田 tián 膏 gào 泽 zé 足 zú 醪 láo 醅 pēi 。 。
疲 pí 民 mín 尽 jǐn 说 shuō 丰 fēng 年 nián 瑞 ruì , , 独 dú 恨 hèn 千 qiān 山 shān 阻 zǔ 雁 yàn 回 huí 。 。
春雪呈通判叔。宋代。李洪。无奈春来节物催,东君更遣玉花开。 寒轻才湿新池草,势密重飘静院梅。 麦陇润滋丰饼饵,秫田膏泽足醪醅。 疲民尽说丰年瑞,独恨千山阻雁回。