清 qīng 明 míng 自 zì 释 shì - - 李 lǐ 洪 hóng
异 yì 乡 xiāng 节 jié 物 wù 又 yòu 清 qīng 明 míng , , 懒 lǎn 复 fù 追 zhuī 游 yóu 年 nián 少 shào 行 xíng 。 。
愁 chóu 惨 cǎn 松 sōng 楸 qiū 十 shí 年 nián 泪 lèi , , 雨 yǔ 昏 hūn 花 huā 絮 xù 数 shù 声 shēng 莺 yīng 。 。
高 gāo 红 hóng 远 yuǎn 绿 lǜ 俱 jù 无 wú 那 nà , , 客 kè 恨 hèn 春 chūn 风 fēng 两 liǎng 不 bù 平 píng 。 。
强 qiáng 课 kè 新 xīn 诗 shī 作 zuò 寒 hán 食 shí , , 不 bù 堪 kān 重 zhòng 忆 yì 故 gù 园 yuán 饧 táng 。 。
清明自释。宋代。李洪。异乡节物又清明,懒复追游年少行。 愁惨松楸十年泪,雨昏花絮数声莺。 高红远绿俱无那,客恨春风两不平。 强课新诗作寒食,不堪重忆故园饧。