和 hé 人 rén 梅 méi 诗 shī - - 吴 wú 则 zé 礼 lǐ
玉 yù 妃 fēi 从 cóng 以 yǐ 万 wàn 玉 yù 女 nǚ , , 正 zhèng 倚 yǐ 广 guǎng 寒 hán 琪 qí 树 shù 柯 kē 。 。
端 duān 怜 lián 横 héng 笛 dí 陇 lǒng 头 tóu 罢 bà , , 不 bù 恨 hèn 落 luò 梅 méi 江 jiāng 上 shàng 多 duō 。 。
翠 cuì 袖 xiù 清 qīng 尊 zūn 知 zhī 老 lǎo 矣 yǐ , , 薰 xūn 炉 lú 茗 míng 碗 wǎn 奈 nài 侬 nóng 何 hé 。 。
梦 mèng 惊 jīng 篷 péng 背 bèi 遽 jù 如 rú 许 xǔ , , 会 huì 唤 huàn 阳 yáng 春 chūn 有 yǒu 艳 yàn 歌 gē 。 。
和人梅诗。宋代。吴则礼。玉妃从以万玉女,正倚广寒琪树柯。 端怜横笛陇头罢,不恨落梅江上多。 翠袖清尊知老矣,薰炉茗碗奈侬何。 梦惊篷背遽如许,会唤阳春有艳歌。