春 chūn 日 rì 题 tí 吴 wú 兴 xīng 岘 xiàn 山 shān 寺 sì - - 李 lǐ 龏 gōng
花 huā 草 cǎo 满 mǎn 苕 sháo 阳 yáng , , 东 dōng 风 fēng 隔 gé 短 duǎn 墙 qiáng 。 。
洼 wā 樽 zūn 残 cán 叶 yè 烂 làn , , 坏 huài 塔 tǎ 老 lǎo 藤 téng 僵 jiāng 。 。
鸽 gē 暝 míng 栖 qī 苔 tái 殿 diàn , , 僧 sēng 寒 hán 闭 bì 竹 zhú 房 fáng 。 。
荒 huāng 阡 qiān 人 rén 哭 kū 散 sàn , , 惟 wéi 觉 jué 纸 zhǐ 烟 yān 香 xiāng 。 。
春日题吴兴岘山寺。宋代。李龏。花草满苕阳,东风隔短墙。 洼樽残叶烂,坏塔老藤僵。 鸽暝栖苔殿,僧寒闭竹房。 荒阡人哭散,惟觉纸烟香。