赠 zèng 永 yǒng 嘉 jiā 张 zhāng 德 dé 载 zài - - 吴 wú 惟 wéi 信 xìn
文 wén 星 xīng 变 biàn 化 huà 成 chéng 人 rén 品 pǐn , , 指 zhǐ 点 diǎn 虚 xū 空 kōng 不 bú 住 zhù 吟 yín 。 。
渐 jiàn 向 xiàng 镜 jìng 中 zhōng 知 zhī 白 bái 发 fà , , 何 hé 曾 céng 醉 zuì 里 lǐ 惜 xī 黄 huáng 金 jīn 。 。
孤 gū 灯 dēng 夜 yè 雨 yǔ 长 cháng 安 ān 梦 mèng , , 落 luò 叶 yè 秋 qiū 风 fēng 故 gù 国 guó 心 xīn 。 。
莫 mò 谓 wèi 飘 piāo 沉 chén 消 xiāo 锐 ruì 气 qì , , 皇 huáng 天 tiān 自 zì 是 shì 一 yī 知 zhī 音 yīn 。 。
赠永嘉张德载。宋代。吴惟信。文星变化成人品,指点虚空不住吟。 渐向镜中知白发,何曾醉里惜黄金。 孤灯夜雨长安梦,落叶秋风故国心。 莫谓飘沉消锐气,皇天自是一知音。