和 hé 阙 quē 干 gàn 雪 xuě 中 zhōng 韵 yùn - - 李 lǐ 曾 céng 伯 bó
青 qīng 女 nǚ 欺 qī 寒 hán 未 wèi 肯 kěn 霜 shuāng , , 先 xiān 将 jiāng 银 yín 铄 shuò 散 sàn 祥 xiáng 光 guāng 。 。
芙 fú 蓉 róng 晓 xiǎo 院 yuàn 不 bù 禁 jīn 老 lǎo , , 薝 zhān 卜 bo 满 mǎn 林 lín 惟 wéi 欠 qiàn 香 xiāng 。 。
冷 lěng 入 rù 宝 bǎo 环 huán 销 xiāo 翠 cuì 羽 yǔ , , 声 shēng 随 suí 石 shí 鼎 dǐng 煮 zhǔ 羊 yáng 肠 cháng 。 。
兔 tù 园 yuán 赋 fù 罢 bà 谁 shuí 能 néng 继 jì , , 留 liú 得 dé 诗 shī 人 rén 祝 zhù 岁 suì 穰 ráng 。 。
和阙干雪中韵。宋代。李曾伯。青女欺寒未肯霜,先将银铄散祥光。 芙蓉晓院不禁老,薝卜满林惟欠香。 冷入宝环销翠羽,声随石鼎煮羊肠。 兔园赋罢谁能继,留得诗人祝岁穰。