悼 dào 亡 wáng 之 zhī 后 hòu 病 bìng 齿 chǐ 不 bù 能 néng 食 shí 拔 bá 去 qù 其 qí 甚 shèn 者 zhě 有 yǒu 感 gǎn 赋 fù 小 xiǎo 诗 shī - - 周 zhōu 必 bì 大 dà
咀 jǔ 嚼 jué 劳 láo 劬 qú 八 bā 十 shí 年 nián , , 更 gèng 因 yīn 缺 quē 落 luò 拔 bá 其 qí 残 cán 。 。
已 yǐ 无 wú 韩 hán 愈 yù 妻 qī 堪 kān 诧 chà , , 只 zhǐ 欠 qiàn 张 zhāng 苍 cāng 乳 rǔ 可 kě 餐 cān 。 。
悼亡之后病齿不能食拔去其甚者有感赋小诗。宋代。周必大。咀嚼劳劬八十年,更因缺落拔其残。 已无韩愈妻堪诧,只欠张苍乳可餐。