自 zì 西 xī 园 yuán 登 dēng 山 shān 宿 sù 方 fāng 广 guǎng 寺 sì - - 林 lín 用 yòng 中 zhōng
登 dēng 山 shān 极 jí 目 mù 望 wàng , , 梵 fàn 宇 yǔ 自 zì 鲜 xiān 明 míng 。 。
风 fēng 度 dù 闲 xián 花 huā 落 luò , , 云 yún 低 dī 野 yě 树 shù 清 qīng 。 。
夜 yè 长 zhǎng 人 rén 不 bù 寐 mèi , , 地 dì 僻 pì 月 yuè 初 chū 生 shēng 。 。
明 míng 发 fā 又 yòu 归 guī 去 qù , , 何 hé 能 néng 已 yǐ 此 cǐ 情 qíng 。 。
自西园登山宿方广寺。宋代。林用中。登山极目望,梵宇自鲜明。 风度闲花落,云低野树清。 夜长人不寐,地僻月初生。 明发又归去,何能已此情。