侄 zhí 端 duān 旻 mín 示 shì 游 yóu 浦 pǔ 江 jiāng 花 huā 藏 cáng 寺 sì 诗 shī 且 qiě 道 dào 皎 jiǎo 老 lǎo 相 xiāng 问 wèn 意 yì 因 yīn 次 cì 韵 yùn 并 bìng 烦 fán 为 wèi 简 jiǎn 皎 jiǎo 公 gōng 禅 chán 师 shī - - 范 fàn 浚 jùn
子 zi 到 dào 祇 qí 陀 tuó 舍 shě , , 经 jīng 行 xíng 几 jǐ 屐 jī 穿 chuān 。 。
想 xiǎng 当 dāng 吟 yín 出 chū 月 yuè , , 不 bù 奈 nài 思 sī 如 rú 泉 quán 。 。
真 zhēn 界 jiè 飞 fēi 花 huā 雨 yǔ , , 寒 hán 山 shān 落 luò 木 mù 天 tiān 。 。
皎 jiǎo 公 gōng 知 zhī 好 hǎo 在 zài , , 香 xiāng 室 shì 夜 yè 安 ān 禅 chán 。 。
侄端旻示游浦江花藏寺诗且道皎老相问意因次韵并烦为简皎公禅师。宋代。范浚。子到祇陀舍,经行几屐穿。 想当吟出月,不奈思如泉。 真界飞花雨,寒山落木天。 皎公知好在,香室夜安禅。