秋 qiū 晚 wǎn 途 tú 次 cì - - 任 rèn 翻 fān
秋 qiū 色 sè 满 mǎn 行 xíng 路 lù , , 此 cǐ 时 shí 心 xīn 不 bù 闲 xián 。 。
孤 gū 贫 pín 游 yóu 上 shàng 国 guó , , 少 shào 壮 zhuàng 有 yǒu 衰 shuāi 颜 yán 。 。
众 zhòng 鸟 niǎo 已 yǐ 归 guī 树 shù , , 旅 lǚ 人 rén 犹 yóu 过 guò 山 shān 。 。
萧 xiāo 条 tiáo 远 yuǎn 林 lín 外 wài , , 风 fēng 急 jí 水 shuǐ 潺 chán 潺 chán 。 。
秋晚途次。唐代。任翻。秋色满行路,此时心不闲。 孤贫游上国,少壮有衰颜。 众鸟已归树,旅人犹过山。 萧条远林外,风急水潺潺。