双 shuāng 头 tóu 兰 lán 和 hé 吴 wú 应 yīng 奉 fèng 韵 yùn - - 金 jīn 似 shì 孙 sūn
手 shǒu 种 zhǒng 盆 pén 兰 lán 香 xiāng 满 mǎn 庭 tíng , , 闲 xián 来 lái 趣 qù 味 wèi 独 dú 幽 yōu 深 shēn 。 。
敢 gǎn 夸 kuā 双 shuāng 萼 è 钟 zhōng 奇 qí 气 qì , , 只 zhǐ 恨 hèn 孤 gū 根 gēn 出 chū 晚 wǎn 林 lín 。 。
长 zhǎng 倩 qiàn 生 shēng 男 nán 不 bù 得 dé 力 lì , , 滕 téng 公 gōng 有 yǒu 女 nǚ 谩 mán 萦 yíng 心 xīn 。 。
援 yuán 琴 qín 欲 yù 和 hé 春 chūn 风 fēng 曲 qū , , 却 què 对 duì 骚 sāo 魂 hún 费 fèi 苦 kǔ 吟 yín 。 。
双头兰和吴应奉韵。宋代。金似孙。手种盆兰香满庭,闲来趣味独幽深。 敢夸双萼钟奇气,只恨孤根出晚林。 长倩生男不得力,滕公有女谩萦心。 援琴欲和春风曲,却对骚魂费苦吟。