宏 hóng 父 fù 见 jiàn 招 zhāo 赏 shǎng 梅 méi 时 shí 范 fàn 子 zi 芬 fēn 欲 yù 行 xíng - - 洪 hóng 适 shì
翩 piān 翩 piān 画 huà 戟 jǐ 对 duì 春 chūn 光 guāng , , 命 mìng 客 kè 重 zhòng 登 dēng 千 qiān 仞 rèn 冈 gāng 。 。
坐 zuò 上 shàng 行 xíng 人 rén 倾 qīng 别 bié 酒 jiǔ , , 花 huā 前 qián 小 xiǎo 雨 yǔ 伴 bàn 啼 tí 妆 zhuāng 。 。
雪 xuě 肤 fū 不 bù 为 wéi 轻 qīng 寒 hán 瘦 shòu , , 玉 yù 骨 gǔ 何 hé 如 rú 昨 zuó 夜 yè 香 xiāng 。 。
丽 lì 句 jù 竞 jìng 传 chuán 新 xīn 乐 yuè 府 fǔ , , 谁 shuí 夸 kuā 何 hé 逊 xùn 在 zài 维 wéi 扬 yáng 。 。
宏父见招赏梅时范子芬欲行。宋代。洪适。翩翩画戟对春光,命客重登千仞冈。 坐上行人倾别酒,花前小雨伴啼妆。 雪肤不为轻寒瘦,玉骨何如昨夜香。 丽句竞传新乐府,谁夸何逊在维扬。