和 hé 希 xī 膺 yīng 韵 yùn - - 胡 hú 仲 zhòng 弓 gōng
醉 zuì 将 jiāng 浓 nóng 墨 mò 写 xiě 乌 wū 丝 sī , , 湖 hú 海 hǎi 相 xiàng 逢 féng 彼 bǐ 一 yī 时 shí 。 。
洗 xǐ 竹 zhú 仅 jǐn 留 liú 墙 qiáng 外 wài 笋 sǔn , , 买 mǎi 花 huā 空 kōng 拣 jiǎn 担 dān 头 tóu 枝 zhī 。 。
白 bái 鸥 ōu 早 zǎo 已 yǐ 寒 hán 前 qián 约 yuē , , 青 qīng 鸟 niǎo 谁 shéi 知 zhī 误 wù 后 hòu 期 qī 。 。
惆 chóu 怅 chàng 玉 yù 箫 xiāo 声 shēng 已 yǐ 断 duàn , , 倚 yǐ 阑 lán 重 zhòng 省 shěng 寄 jì 来 lái 诗 shī 。 。
和希膺韵。宋代。胡仲弓。醉将浓墨写乌丝,湖海相逢彼一时。 洗竹仅留墙外笋,买花空拣担头枝。 白鸥早已寒前约,青鸟谁知误后期。 惆怅玉箫声已断,倚阑重省寄来诗。