徘 pái 徊 huái 花 huā - - 胡 hú 仲 zhòng 弓 gōng
独 dú 擅 shàn 春 chūn 花 huā 掩 yǎn 众 zhòng 芳 fāng , , 蔷 qiáng 薇 wēi 水 shuǐ 洗 xǐ 内 nèi 家 jiā 妆 zhuāng 。 。
可 kě 怜 lián 清 qīng 气 qì 无 wú 收 shōu 拾 shí , , 惹 rě 得 dé 闲 xián 人 rén 衣 yī 袖 xiù 香 xiāng 。 。
徘徊花。宋代。胡仲弓。独擅春花掩众芳,蔷薇水洗内家妆。 可怜清气无收拾,惹得闲人衣袖香。