丁 dīng 承 chéng 受 shòu 放 fàng 目 mù 亭 tíng 一 yī 首 shǒu - - 韦 wéi 骧 xiāng
择 zé 地 dì 为 wèi 亭 tíng 智 zhì 思 sī 全 quán , , 飞 fēi 甍 méng 如 rú 翼 yì 插 chā 苍 cāng 烟 yān 。 。
身 shēn 栖 qī 一 yí 哄 hòng 喧 xuān 声 shēng 外 wài , , 目 mù 逆 nì 千 qiān 山 shān 秀 xiù 色 sè 边 biān 。 。
腊 là 雪 xuě 春 chūn 葩 pā 饶 ráo 映 yìng 带 dài , , 峡 xiá 云 yún 江 jiāng 月 yuè 每 měi 流 liú 连 lián 。 。
所 suǒ 嗟 jiē 此 cǐ 境 jìng 藏 cáng 夔 kuí 府 fǔ , , 不 bù 入 rù 当 dāng 年 nián 子 zi 美 měi 篇 piān 。 。
丁承受放目亭一首。宋代。韦骧。择地为亭智思全,飞甍如翼插苍烟。 身栖一哄喧声外,目逆千山秀色边。 腊雪春葩饶映带,峡云江月每流连。 所嗟此境藏夔府,不入当年子美篇。