和 hé 韩 hán 琯 guǎn 山 shān 斋 zhāi - - 韦 wéi 骧 xiāng
爱 ài 君 jūn 筑 zhù 室 shì 据 jù 青 qīng 山 shān , , 高 gāo 躅 zhú 宁 níng 容 róng 俗 sú 士 shì 攀 pān 。 。
吏 lì 隐 yǐn 幽 yōu 怀 huái 潜 qián 物 wù 外 wài , , 诗 shī 成 chéng 秀 xiù 句 jù 落 luò 人 rén 间 jiān 。 。
涛 tāo 江 jiāng 远 yuǎn 向 xiàng 窗 chuāng 扉 fēi 见 jiàn , , 竹 zhú 坞 wù 静 jìng 宜 yí 巾 jīn 履 lǚ 闲 xián 。 。
顾 gù 我 wǒ 衰 shuāi 残 cán 倦 juàn 登 dēng 览 lǎn , , 偶 ǒu 来 lái 聊 liáo 此 cǐ 共 gòng 开 kāi 颜 yán 。 。
和韩琯山斋。宋代。韦骧。爱君筑室据青山,高躅宁容俗士攀。 吏隐幽怀潜物外,诗成秀句落人间。 涛江远向窗扉见,竹坞静宜巾履闲。 顾我衰残倦登览,偶来聊此共开颜。