出 chū 门 mén 偶 ǒu 成 chéng - - 胡 hú 寅 yín
饭 fàn 已 yǐ 柴 chái 扉 fēi 手 shǒu 自 zì 开 kāi , , 杖 zhàng 藜 lí 三 sān 径 jìng 久 jiǔ 徘 pái 徊 huái 。 。
忽 hū 惊 jīng 无 wú 雨 yǔ 溪 xī 流 liú 涨 zhǎng , , 遥 yáo 认 rèn 他 tā 山 shān 雪 xuě 浪 làng 来 lái 。 。
叶 yè 暗 àn 青 qīng 云 yún 环 huán 舍 shě 竹 zhú , , 树 shù 团 tuán 香 xiāng 玉 yù 绕 rào 池 chí 梅 méi 。 。
春 chūn 光 guāng 已 yǐ 近 jìn 宜 yí 行 xíng 乐 lè , , 未 wèi 怕 pà 年 nián 华 huá 冉 rǎn 冉 rǎn 催 cuī 。 。
出门偶成。宋代。胡寅。饭已柴扉手自开,杖藜三径久徘徊。 忽惊无雨溪流涨,遥认他山雪浪来。 叶暗青云环舍竹,树团香玉绕池梅。 春光已近宜行乐,未怕年华冉冉催。