和 hé 彦 yàn 达 dá 落 luò 梅 méi - - 胡 hú 寅 yín
为 wèi 问 wèn 东 dōng 风 fēng 有 yǒu 底 dǐ 忙 máng , , 吹 chuī 成 chéng 疏 shū 雪 xuě 洒 sǎ 林 lín 塘 táng 。 。
应 yīng 知 zhī 剩 shèng 馥 fù 归 guī 香 xiāng 骨 gǔ , , 谁 shuí 拾 shí 残 cán 英 yīng 试 shì 粉 fěn 妆 zhuāng 。 。
安 ān 得 dé 反 fǎn 魂 hún 三 sān 折 zhé 臂 bì , , 漫 màn 披 pī 能 néng 赋 fù 九 jiǔ 回 huí 肠 cháng 。 。
枝 zhī 间 jiān 赖 lài 有 yǒu 青 qīng 青 qīng 子 zǐ , , 不 bù 遣 qiǎn 行 xíng 人 rén 折 zhē 过 guò 墙 qiáng 。 。
和彦达落梅。宋代。胡寅。为问东风有底忙,吹成疏雪洒林塘。 应知剩馥归香骨,谁拾残英试粉妆。 安得反魂三折臂,漫披能赋九回肠。 枝间赖有青青子,不遣行人折过墙。