安 ān 适 shì 轩 xuān - - 唐 táng 最 zuì
卧 wò 听 tīng 潮 cháo 音 yīn 坐 zuò 看 kàn 山 shān , , 烟 yān 萝 luó 静 jìng 处 chù 闭 bì 禅 chán 关 guān 。 。
都 dōu 将 jiāng 物 wù 外 wài 红 hóng 尘 chén 隔 gé , , 占 zhàn 得 dé 壶 hú 中 zhōng 白 bái 日 rì 闲 xián 。 。
吟 yín 罢 bà 寒 hán 猿 yuán 号 hào 木 mù 末 mò , , 定 dìng 回 huí 清 qīng 磬 qìng 落 luò 云 yún 间 jiān 。 。
高 gāo 僧 sēng 隐 yǐn 几 jǐ 无 wú 馀 yú 事 shì , , 应 yīng 笑 xiào 劳 láo 生 shēng 去 qù 又 yòu 还 hái 。 。
安适轩。宋代。唐最。卧听潮音坐看山,烟萝静处闭禅关。 都将物外红尘隔,占得壶中白日闲。 吟罢寒猿号木末,定回清磬落云间。 高僧隐几无馀事,应笑劳生去又还。