送 sòng 别 bié 惟 wéi 肖 xiào 赞 zàn 府 fǔ - - 孙 sūn 应 yìng 时 shí
如 rú 椽 chuán 老 lǎo 笔 bǐ 健 jiàn 文 wén 章 zhāng , , 枉 wǎng 对 duì 槐 huái 间 jiān 雁 yàn 鹜 wù 行 xíng 。 。
只 zhǐ 共 gòng 低 dī 头 tóu 了 le 官 guān 事 shì , , 忽 hū 惊 jīng 举 jǔ 手 shǒu 劝 quàn 离 lí 觞 shāng 。 。
百 bǎi 年 nián 可 kě 落 luò 尘 chén 埃 āi 梦 mèng , , 一 yī 瓣 bàn 曾 céng 薰 xūn 知 zhī 见 jiàn 香 xiāng 。 。
珍 zhēn 重 zhòng 平 píng 生 shēng 安 ān 乐 lè 法 fǎ , , 穷 qióng 通 tōng 何 hé 地 dì 不 bù 徜 cháng 徉 yáng 。 。
送别惟肖赞府。宋代。孙应时。如椽老笔健文章,枉对槐间雁鹜行。 只共低头了官事,忽惊举手劝离觞。 百年可落尘埃梦,一瓣曾薰知见香。 珍重平生安乐法,穷通何地不徜徉。