子 zi 宝 bǎo 东 dōng 归 guī 以 yǐ 嘤 yīng 其 qí 鸣 míng 矣 yǐ 求 qiú 友 yǒu 声 shēng 为 wèi 韵 yùn 作 zuò 古 gǔ 诗 shī 七 qī 章 zhāng 宽 kuān 予 yǔ 旅 lǚ 怀 huái 次 cì 其 qí 韵 yùn - - 孙 sūn 应 yìng 时 shí
一 yī 年 nián 三 sān 送 sòng 君 jūn , , 到 dào 家 jiā 能 néng 几 jǐ 程 chéng 。 。
白 bái 云 yún 耿 gěng 我 wǒ 怀 huái , , 更 gèng 想 xiǎng 啼 tí 孩 hái 婴 yīng 。 。
过 guò 门 mén 道 dào 无 wú 恙 yàng , , 忧 yōu 端 duān 幸 xìng 少 shǎo 平 píng 。 。
因 yīn 之 zhī 慰 wèi 猿 yuán 鹤 hè , , 无 wú 为 wéi 长 zhǎng 怨 yuàn 声 shēng 。 。
子宝东归以嘤其鸣矣求友声为韵作古诗七章宽予旅怀次其韵。宋代。孙应时。一年三送君,到家能几程。 白云耿我怀,更想啼孩婴。 过门道无恙,忧端幸少平。 因之慰猿鹤,无为长怨声。