长 cháng 安 ān 寓 yù 居 jū 寄 jì 柏 bǎi 侍 shì 郎 láng - - 李 lǐ 频 pín
霜 shuāng 轻 qīng 两 liǎng 鬓 bìn 欲 yù 相 xiāng 侵 qīn , , 愁 chóu 绪 xù 无 wú 端 duān 不 bù 可 kě 寻 xún 。 。
秦 qín 女 nǚ 红 gōng 妆 zhuāng 空 kōng 觅 mì 伴 bàn , , 郢 yǐng 郎 láng 白 bái 雪 xuě 少 shǎo 知 zhī 音 yīn 。 。
长 cháng 亭 tíng 古 gǔ 木 mù 春 chūn 光 guāng 老 lǎo , , 太 tài 华 huá 青 qīng 烟 yān 晚 wǎn 更 gēng 深 shēn 。 。
独 dú 向 xiàng 灞 bà 陵 líng 东 dōng 北 běi 望 wàng , , 一 yī 封 fēng 书 shū 寄 jì 万 wàn 重 zhòng 心 xīn 。 。
长安寓居寄柏侍郎。唐代。李频。霜轻两鬓欲相侵,愁绪无端不可寻。 秦女红妆空觅伴,郢郎白雪少知音。 长亭古木春光老,太华青烟晚更深。 独向灞陵东北望,一封书寄万重心。