江 jiāng 北 běi 梅 méi 开 kāi 殊 shū 晚 wǎn 和 hé 林 lín 实 shí 之 zhī 别 bié 驾 jià 韵 yùn 其 qí 二 èr - - 孙 sūn 应 yìng 时 shí
楚 chǔ 江 jiāng 横 héng 月 yuè 一 yī 枝 zhī 明 míng , , 想 xiǎng 见 jiàn 江 jiāng 南 nán 半 bàn 落 luò 英 yīng 。 。
等 děng 是 shì 春 chūn 风 fēng 有 yǒu 先 xiān 后 hòu , , 不 bù 妨 fáng 调 diào 鼎 dǐng 看 kàn 功 gōng 成 chéng 。 。
江北梅开殊晚和林实之别驾韵 其二。宋代。孙应时。楚江横月一枝明,想见江南半落英。 等是春风有先后,不妨调鼎看功成。