和 hé 通 tōng 判 pàn 弟 dì 随 suí 亨 hēng 《 《 书 shū 感 gǎn 》 》 韵 yùn - - 柴 chái 望 wàng
风 fēng 沙 shā 万 wàn 里 lǐ 梦 mèng 堪 kān 惊 jīng , , 地 dì 老 lǎo 天 tiān 荒 huāng 只 zhī 此 cǐ 情 qíng 。 。
世 shì 上 shàng 但 dàn 知 zhī 王 wáng 蠋 zhú 义 yì , , 人 rén 间 jiān 惟 wéi 有 yǒu 伯 bó 夷 yí 清 qīng 。 。
堂 táng 前 qián 旧 jiù 燕 yàn 归 guī 何 hé 处 chǔ , , 花 huā 外 wài 啼 tí 鹃 juān 月 yuè 几 jǐ 更 gèng 。 。
莫 mò 话 huà 凄 qī 凉 liáng 当 dāng 日 rì 事 shì , , 剑 jiàn 歌 gē 泪 lèi 尽 jǐn 血 xuè 沾 zhān 缨 yīng 。 。
和通判弟随亨《书感》韵。宋代。柴望。风沙万里梦堪惊,地老天荒只此情。 世上但知王蠋义,人间惟有伯夷清。 堂前旧燕归何处,花外啼鹃月几更。 莫话凄凉当日事,剑歌泪尽血沾缨。