壬 rén 寅 yín 和 hé 谢 xiè 拙 zhuō 逸 yì 寄 jì 芳 fāng 洲 zhōu 韵 yùn - - 徐 xú 瑞 ruì
尘 chén 埃 āi 野 yě 马 mǎ 谩 mán 劳 láo 形 xíng , , 远 yuǎn 想 xiǎng 高 gāo 标 biāo 愧 kuì 此 cǐ 生 shēng 。 。
已 yǐ 许 xǔ 过 guò 从 cóng 陪 péi 杖 zhàng 屦 jù , , 敢 gǎn 辞 cí 来 lái 往 wǎng 涉 shè 途 tú 程 chéng 。 。
幔 màn 亭 tíng 山 shān 色 sè 长 cháng 如 rú 画 huà , , 破 pò 衲 nà 秋 qiū 风 fēng 自 zì 有 yǒu 情 qíng 。 。
更 gèng 待 dài 焚 fén 香 xiāng 参 cān 太 tài 极 jí , , 朱 zhū 弦 xián 端 duān 为 wèi 发 fā 奇 qí 声 shēng 。 。
壬寅和谢拙逸寄芳洲韵。宋代。徐瑞。尘埃野马谩劳形,远想高标愧此生。 已许过从陪杖屦,敢辞来往涉途程。 幔亭山色长如画,破衲秋风自有情。 更待焚香参太极,朱弦端为发奇声。