遗 yí 僧 sēng 楮 chǔ 衾 qīn - - 徐 xú 集 jí 孙 sūn
练 liàn 从 cóng 秋 qiū 水 shuǐ 桂 guì 华 huá 乡 xiāng , , 雅 yǎ 称 chēng 分 fēn 供 gōng 衲 nà 子 zǐ 床 chuáng 。 。
一 yī 段 duàn 温 wēn 和 hé 云 yún 共 gòng 软 ruǎn , , 十 shí 分 fēn 明 míng 洁 jié 月 yuè 争 zhēng 光 guāng 。 。
吟 yín 魂 hún 有 yǒu 梦 mèng 圆 yuán 春 chūn 草 cǎo , , 禅 chán 骨 gǔ 无 wú 因 yīn 怯 qiè 晓 xiǎo 霜 shuāng 。 。
金 jīn 帐 zhàng 绣 xiù 衾 qīn 皆 jiē 业 yè 境 jìng , , 此 cǐ 中 zhōng 清 qīng 趣 qù 最 zuì 深 shēn 长 cháng 。 。
遗僧楮衾。宋代。徐集孙。练从秋水桂华乡,雅称分供衲子床。 一段温和云共软,十分明洁月争光。 吟魂有梦圆春草,禅骨无因怯晓霜。 金帐绣衾皆业境,此中清趣最深长。