落 luò 花 huā 学 xué 义 yì 山 shān - - 晁 cháo 说 shuō 之 zhī
春 chūn 来 lái 脉 mò 脉 mò 去 qù 轮 lún 囷 qūn , , 满 mǎn 地 dì 飞 fēi 英 yīng 委 wěi 玉 yù 尘 chén 。 。
荀 xún 令 lìng 香 xiāng 残 cán 端 duān 有 yǒu 意 yì , , 石 shí 家 jiā 锦 jǐn 碎 suì 更 gèng 堪 kān 珍 zhēn 。 。
目 mù 成 chéng 霄 xiāo 汉 hàn 星 xīng 前 qián 石 shí , , 肠 cháng 断 duàn 骊 lí 驹 jū 掌 zhǎng 上 shàng 人 rén 。 。
我 wǒ 久 jiǔ 飘 piāo 零 líng 本 běn 憔 qiáo 悴 cuì , , 为 wèi 君 jūn 今 jīn 日 rì 恨 hèn 轮 lún 巾 jīn 。 。
落花学义山。宋代。晁说之。春来脉脉去轮囷,满地飞英委玉尘。 荀令香残端有意,石家锦碎更堪珍。 目成霄汉星前石,肠断骊驹掌上人。 我久飘零本憔悴,为君今日恨轮巾。