出 chū 京 jīng 感 gǎn 事 shì - - 晁 cháo 说 shuō 之 zhī
晚 wǎn 岁 suì 长 cháng 途 tú 俱 jù 寂 jì 寞 mò , , 伤 shāng 今 jīn 怀 huái 古 gǔ 总 zǒng 飘 piāo 零 líng 。 。
韩 hán 彭 péng 岂 qǐ 是 shì 无 wú 三 sān 窟 kū , , 管 guǎn 葛 gé 元 yuán 非 fēi 守 shǒu 一 yī 经 jīng 。 。
白 bái 发 fà 任 rèn 渠 qú 从 cóng 此 cǐ 出 chū , , 朱 zhū 弦 xián 于 yú 世 shì 许 xǔ 谁 shuí 听 tīng 。 。
犹 yóu 怜 lián 去 qù 国 guó 恨 hèn 能 néng 释 shì , , 已 yǐ 见 jiàn 灯 dēng 龙 lóng 出 chū 北 běi 溟 míng 。 。
出京感事。宋代。晁说之。晚岁长途俱寂寞,伤今怀古总飘零。 韩彭岂是无三窟,管葛元非守一经。 白发任渠从此出,朱弦于世许谁听。 犹怜去国恨能释,已见灯龙出北溟。