韩 hán 二 èr 十 shí 七 qī 诗 shī 来 lái 云 yún 已 yǐ 束 shù 归 guī 鞍 ān 逐 zhú 去 qù 鸿 hóng 令 lìng 人 rén 欣 xīn 喜 xǐ 愧 kuì 叹 tàn 辄 zhé 次 cì 韵 yùn 和 hé - - 晁 cháo 说 shuō 之 zhī
此 cǐ 身 shēn 重 zhòng 滞 zhì 愧 kuì 征 zhēng 鸿 hóng , , 况 kuàng 对 duì 庭 tíng 前 qián 郢 yǐng 树 shù 风 fēng 。 。
暂 zàn 至 zhì 京 jīng 师 shī 便 biàn 归 guī 去 qù , , 敢 gǎn 期 qī 今 jīn 日 rì 有 yǒu 黄 huáng 公 gōng 。 。
韩二十七诗来云已束归鞍逐去鸿令人欣喜愧叹辄次韵和。宋代。晁说之。此身重滞愧征鸿,况对庭前郢树风。 暂至京师便归去,敢期今日有黄公。