春 chūn 晓 xiǎo 雨 yǔ - - 真 zhēn 山 shān 民 mín
破 pò 晓 xiǎo 檐 yán 花 huā 未 wèi 放 fàng 乾 gān , , 披 pī 衣 yī 和 hé 梦 mèng 倚 yǐ 阑 lán 干 gān 。 。
酿 niàng 成 chéng 苔 tái 晕 yūn 地 dì 犹 yóu 湿 shī , , 老 lǎo 尽 jǐn 莺 yīng 声 shēng 风 fēng 正 zhèng 寒 hán 。 。
无 wú 客 kè 醉 zuì 敲 qiāo 金 jīn 镫 dèng 响 xiǎng , , 有 yǒu 人 rén 睡 shuì 怯 qiè 翠 cuì 衾 qīn 单 dān 。 。
牡 mǔ 丹 dān 一 yī 夜 yè 成 chéng 消 xiāo 瘦 shòu , , 下 xià 却 què 珠 zhū 帘 lián 不 bù 忍 rěn 看 kàn 。 。
春晓雨。宋代。真山民。破晓檐花未放乾,披衣和梦倚阑干。 酿成苔晕地犹湿,老尽莺声风正寒。 无客醉敲金镫响,有人睡怯翠衾单。 牡丹一夜成消瘦,下却珠帘不忍看。