秋 qiū 晚 wǎn 述 shù 怀 huái 呈 chéng 薛 xuē 子 zǐ 长 cháng - - 华 huá 岳 yuè
一 yī 瓮 wèng 香 xiāng 醪 láo 一 yī 曲 qǔ 琴 qín , , 得 dé 相 xiāng 寻 xún 处 chù 且 qiě 相 xiāng 寻 xún 。 。
杯 bēi 宽 kuān 却 què 怪 guài 青 qīng 山 shān 小 xiǎo , , 坐 zuò 久 jiǔ 不 bù 知 zhī 黄 huáng 叶 yè 深 shēn 。 。
当 dāng 路 lù 星 xīng 轺 yáo 已 yǐ 钳 qián 口 kǒu , , 异 yì 乡 xiāng 风 fēng 物 wù 更 gèng 关 guān 心 xīn 。 。
何 hé 时 shí 系 xì 艇 tǐng 秋 qiū 江 jiāng 上 shàng , , 醉 zuì 卧 wò 芦 lú 花 huā 雪 xuě 满 mǎn 襟 jīn 。 。
秋晚述怀呈薛子长。宋代。华岳。一瓮香醪一曲琴,得相寻处且相寻。 杯宽却怪青山小,坐久不知黄叶深。 当路星轺已钳口,异乡风物更关心。 何时系艇秋江上,醉卧芦花雪满襟。